Thứ Tư, 22 tháng 8, 2007

Nghĩ về bà tôi

BÀ TÔI
Tôi sinh ra có hai người bà yêu quý. Nhưng giờ đây hai bà đều không còn nữa, với tôi hai bà vẫn trong tâm trí tôi vĩnh viễn tồi tại, hằng ngày những gì bà tôi giạy tôi còn khắc ghi trong lòng. và hôm nay sao tôi nhớ về bà nhiều đến thế, tôi gửi gắm vào đây những tình cảm yêu thương mà tôi dành cho bà.
Về Bà nội tôi là người nhỏ nhắn xinh xắn mà tôi đã được cha tôi kể lại ngày bà còn thời con gái, lúc bấy giờ bà tôi đẹp nổi tiếng, ngày bà đám cưới với ông nội tôi ngươì dân đứng hai bên đường xem cô dâu. Bà tôi sinh ra trong gia đình nho giáo, sống cách quê tôi không xa, được ăn học đến nơi đến chốn, lúc bấy giờ rất hiếm vì lúc đó mấy ai được học hành. Rồi bà tôi sinh ra đuợc Mười người con, cha tôi là thứ tám trong gia đình. Khi tôi sinh ra thì bà tôi cũng đã già rồi, nhưng tất cả mọi ý nghỉ của bà rất hiện đại và biết trông xa, cả một tuổi thơ của tôi đều được bà chăm sóc, ngày đó bà sống một mình trong túp lều tranh đầy ắp tình thương, toạ lạc trong vườn của nhà tôi cùng gia đình bác cả tôi, hằng đêm tôi đến nhà bà học buổi tối rồi ngủ lại với bà, đêm đêm tôi ngủ say bà tôi luôn tay quạt cho tôi bằng chiếc quạt mo suốt đêm hè nóng nực của cái nắng miền trung với gió Lào thiêu đốt, có lần tôi tỉnh giấc đêm đã khuya lắm rồi nhưng bà vẫn chiếc quạt trên tay. Rồi thu qua đông tới tôi vẫn đến ngủ với bà đêm rét mùa đông bà tôi đã chuẩn bị từ mùa hè hằng nắm rơm thơm để mùa đông làm ổ rơm và đắp chiếu cói, tôi vùi đầu vào nách bà mà trốn cái rét tưởng như cắt da, rồi bà tôi kể chuyện cho tôi bao nhiêu là chuyện đời sơ (là những chuyện mà ngày xưa nó cũng giống như cổ tích nhưng khác là những chuện mà người đời được chứng kiến) buồn vui sướng khổ của con người được bà tôi kể cho tôi nghe nhiều chuyện lắm. Rồi năm tháng cứ dần trôi tôi cứ tưởng được sống trong tình thương ấy mãi mãi, nhưng vì cuộc sống tương lai của tôi tôi đành phải xa đi bao tình thương ấy để đi tìm tương lai hạnh phúc đó cũng là ý nguyện của bà tôi. Ngày tôi cất bước ra đi lúc đó tôi còn trẻ lắm mới có mười tám đôi mươi, tôi bị hụt hẫng bao nhiêu khi một cuộc sống mới hoàn toàn xa lạ với tôi. Ngày đó tôi nhớ thương bà nhiều lắm nhớ vì nghĩ đến bà, thương vì chưa báo hiếu được gì cho bà cả, tôi xa được hai năm thì bà tôi qua đời, thế là tôi đã mất bà vĩnh viễn, sau này mỗi lần về quê tôi đi thăm mộ bà thắp mấy nén nhang mà tôi cứ tưởng như bà đang còn nằm ngủ để chờ tôi về vậy.
Bà tôi sống đức độ như một vị phật bà vậy bà dạy tôi sống phải có tình người sống vì lý tưởng cao đẹp đừng làm điều thất đức để con cháu được hưởng phúc đức sau này, đến lúc này tôi đã 38 tuổi rồi, tôi đã thực hiện được nguyện vọng của bà sống không hại ai bao giờ lúc nào tôi cũng luôn tự hoàn thiện mình nhiều hơn nữa để nơi chín suối linh hồn bà không phải thất vọng về tôi.

Không có nhận xét nào: