Mẹ tôi giờ cũng đã già, tấm thân gầy tần tảo sớm hôm nuôi mấy chị em tôi ăn học, ngày xưa cha tôi thoát ly khi mấy chị em tôi đang còn nhỏ dại, mình mẹ tôi ở nhà làm nghề nông lam lũ sớm chiều. Ngày đó tôi còn nhớ là tôi đang còn nhỏ nhưng cũng đã hiểu được nỗi lòng của mẹ. có những lúc khó khăn nhưng mẹ tôi không bao giờ khuất phục. Tôi nhớ ngày mà còn lao động hợp tác xã, nhà tôi chỉ có mẹ tôi là lao động chính, mà lúc bấy giờ lao động chính mới có công điểm ăn chia, rồi mọi quyền lợi khác đều chia cho người lao động chính, trong khi đó nhà tôi toàn trẻ con trong nhà nhưng có phải trẻ con không phải đi làm đâu, tôi còn phải đi bừa đạp để vại lúa(một hình thức như gieo bây giờ nhưng chỉ khác là trên đất khô chứ ko có nước) rồi mùa gặt rồi tuốt lúa, ngày đó mọi thứ đều ăn chia như thế. Tôi nhớ có một lần tôi được đi nhận rơm của tiêu chuẩn bác tôi vì bác tôi có con trâu đực rất to nên họ chia cho một đống rơm, tôi nhìn thấy từ trong đống rơm có một ít thóc người ta đã chia cho từ bao giờ , nếu chừng đó vào tay nhà tôi thì có lẽ lúc đó cũng đỡ cho mẹ tôi được phần nào, chỉ biết vậy nhưng tôi còn nhỏ quá chưa co thể hiểu được hết những gì bất công lúc bấy giờ. Rồi năm hết tết đến mọi người lại chia nhau từng tiêu chuản của lao động chính. trong khi đó nhà tôi chỉ một mình mẹ tôi là được tiêu chuẩn trong khi đó nhà tôi cũng có mấy chi em nữa, thế mà còn có người còn bảo chúng nó không làm chia cho chúng nó làm gì, có biết lúc bấy giờ mẹ tôi nghĩ gì không, thắt ruột thắt gan nhìn đàn con thơ không làm gì khác được. Lúc đó tôi còn nghe bà tôi than với bác tôi là chúng nó chết mất đàn con. Nhưng cũng may là ngày thay đổi cơ chế khoán10 nên nhà tôi đỡ được bao nhiêu, nhà tôi trâu thì không có người ta chia cho một mảnh 7thước tôi còn nhớ từng đường cày nhát cuốc ở thửa ruộng ấy, nước vào buổi sáng thì buổi chiều khô, lúa chua bén rễ thì cỏ đã um tùm, mà tôi còn phải cuốc đất để cấy lúa cảnh kéo cày thay trâu là chuyện thường tình của mẹ tôi. rồi ngày đêm tần tảo sớm hôm mẹ tôi cũng đã nuôi chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn đén hôm nay chúng tôi đã lớn chỉ còn em út tôi chưa có gia đình nữa còn lại là cũng đã yên bề gia thất nhưng mẹ tôi chưa hết nhọc nhằn vì con cháu, sớm hômcũng phải lo lắng cho cháu con từng bữa ăn giấc ngủ,chưa được nghỉ ngơi phút giây nào, thầm mong đức phật phù hộ cho mẹ tôi và gia đình tôi được bình an mạnh khoẻ để chúng tôi đạt được những tâm nguyện mà chúng tôi chưa làm được, một mai đây mẹ tôi đuợc nhìn thấy chúng tôi trưởng thành.
1 nhận xét:
Hom nay em di lam ve! em da doc duoc nhung gi ma em can phai biet tu anh. That xuc dong khi duoc nghe anh "tu su" chuyen ve nguoi me cua chung ta. Uoc gi bay gio em o ben me va noi cho me nghe rang "con yeu me that nhieu". Nhung kho khan cua em bay gio lam gi co the so sanh duoc voi cai vat va ma me da ganh vac suot cuoc doi! That la tham thia va ngot ngao khi minh da nho nhung giot mo hoi, mong me khong phai lo nghi ve con chau va huong toi mot cuoc song an duong binh yen!...
Đăng nhận xét